Xuyên suốt sự nghiệp nghệ thuật của mình, Jane Lee liên tục chất vấn bản tính nội tại của hội hoạ thông qua những thử nghiệm với các đơn vị cấu thành làm nên chất liệu. Những tác phẩm đầu tay của cô chơi đùa với sơn ở các thể trạng khác nhau: trước hết, “kéo” sơn ra khỏi biên giới của toan, đặt nó vào không gian trưng bày, để rồi sau đó chất vấn mối quan hệ của sơn với ngữ cảnh. Trong những năm gần đây, Jane chuyển hướng sáng tác của mình, lựa chọn bảng màu đơn sắc như ta thấy trong tác phẩm Paara Gate #2. Để tiến gần hơn tới mong muốn nắm bắt bản chất của việc sáng tác, cô quyết định giản lược các thành tố không cần thiết (ví dụ như màu sắc), biến bảng màu chủ yếu gồm trắng và đen thành những đối thoại về âm và dương, về ẩn và hiện. Trong hành trình lần tìm hình hài và cái-không, Jane tìm đến lời dạy về triết lý vô-nhị-nguyên trong Bát Nhã Tâm Kinh: “hình hài chính là cái không và cái không cũng chính là hình hài”. Bài kinh này kết thúc bằng câu “gate gate paaragate paarasamgate bodhi svaha” (phiên âm: Yết đế, Yết đế, Ba la Yết đế, Ba la tăng Yết đế, Bồ đề, Tát bà ha; phiên dịch: Qua rồi qua rồi qua bờ rồi; đã qua bờ hết rồi. Tát bà ha). Theo đó, ta chỉ có thể đạt trạng thái giác ngộ khi buông bỏ mọi vướng bận về vật chất và ý niệm. Khi đâm thủng bề mặt tác phẩm của mình và cạo đi lớp sơn, Jane dường như đang gắng gượng dựng nên hình hài vật lý cho khái niệm Phật giáo “đi xuyên qua lớp màn ảo tưởng”.
(Biên tập từ trích đoạn văn bản cung cấp bởi Gallery Sundaram Tagore)