Đào Tùng
-
Dường như là
Lịch sử và thời gian là hai khái niệm song hành: lịch sử ghi lại thời gian đã qua – quá khứ ấy lại ảnh hưởng lên hiện tại và qua đó là cả tương lai. Tưởng chừng là một hệ tuyến tính tuyệt đối, sợi dây liên kết này kỳ thực lại ẩn chứa nhiều khúc mắc vạn biến. Khi lịch sử bị bóp méo bởi các tác nhân khác (giả như các hệ tư tưởng khác nhau của mỗi thời đại), thì điều gì sẽ xảy ra với mối quan hệ giữa hiện tại và tương lại? Hệ tuyến tính có vẻ tuyệt đối này sẽ bị ảnh hưởng như thế nào? Và liệu có tồn tại cách thức nào để phơi bày lịch sử một cách chân thực, không bị tán nhiễu vướng mắc?
Tác phẩm Lịch sử Thời nay của Đào Tùng có thể được coi là một nỗ lực để trả lời những câu hỏi trên. Không gán cuốn sách lịch sử của mình với bất kỳ niên đại nào, giai đoạn nào, nghệ sĩ cố gắng phá bỏ cấu trúc tuyến tính của thời gian. Không chứa bất kỳ hình ảnh hay ngôn ngữ nào, tất cả các trang sách đều được gắn những tấm gương mờ phản chiếu người xem và không gian xung quanh. Khi đóng lại, cuốn sách rút về quá khứ. Bằng cách mở nó ra, khán giả trở thành những người kiến tạo lịch sử: họ kéo lịch sử tới hiện tại – một hiện tại chứa đựng cả những khả thể cho tương lai.
(Được biên tập từ trích đoạn văn bản cung cấp bởi nghệ sĩ)